Chapter 49: Phiên ngoại II (Góc nhìn yêu thầm thời thiếu niên của Giang Trọng Lâm) Yêu thầm là câu chuyện của một người

 
Vì một số nguyên nhân, hồi Giang Trọng Lâm học cấp hai năm lớp 8, anh chuyển trường đến trường tư thục Minh Đức, con trai ở độ tuổi dậy thì, thường phát dục chậm hơn con gái nhiều lắm, hồi ấy thiếu niên Giang Trọng Lâm vừa thấp vừa gầy yếu, mãi đến sau khi lên cấp 3 anh mới cao lớn lên một cách nhanh chóng, cho nên Giang Trọng Lâm hồi cấp 2, so với những bạn bè đồng trang lứa xung quanh càng lộ rõ vẻ thấp bé.

Từ nhỏ anh đã đặc biệt thông minh, cho dù là môn học nào đều có thể đạt được thành tích cao, bắt đầu từ mẫu giáo, việc đứng nhất lớp chính là phong độ thường ngày. Mà trên phương diện tính cách, anh nhút nhát hướng nội, không thích nói chuyện với mọi người, chỉ thích một mình im lặng cầm sách đọc thôi, cho nên họ hàng gặp anh, đều sẽ cười trêu anh giống như một cô gái nhỏ vậy.

Vì thành tích tốt, thầy cô giáo đều vô cùng ưa thích anh, sau khi chuyển đến trường tư thục Minh Đức cũng như thế, chủ nhiệm lớp của anh thường hay khen anh, từ sau khi anh đến đây trong mấy lần kiểm tra thi cử, anh đều đứng nhất khối. Mà mỗi lần khen anh xong, chủ nhiệm lớp liền sẽ khiển trách một vài học sinh kém ‘chuyên gia kéo chân cả lớp’, cứ nhiều lần như thế. Giang Trọng Lâm phát hiện, mấy học sinh đấy, bắt đầu trong lúc vô tình hay cố ý làm khó anh.

Ban đầu, chỉ là giả vờ đụng ngã bàn của anh, làm sách của anh lộn xộn lên, Giang Trọng Lâm không muốn tính toán với những chuyện nhỏ nhặt này, tự mình nhặt đồ lên để lại chỗ cũ. Có lẽ phát hiện tính tình anh tốt, sau đó nữa, vào giờ học thể dục mấy người ấy bèn cố ý xô anh ngã trên đất khi đang chạy bộ.

Giang Trọng Lâm trước giờ cảm thấy, mấy loại chuyện mâu thuẫn với bạn học nhỏ nhặt này không hề quan trọng, cũng không cần thiết vì điều này mà mách với giáo viên và người lớn, làm vậy có vẻ là chuyện bé xé ra to, thế là anh vẫn không lên tiếng như cũ.

Nhưng anh không thể nghĩ tới, những việc như thế, một khi không ngăn chặn, thì sẽ phát triển ngày càng nghiêm trọng, mấy tên học sinh cố ý bắt nạt anh thấy anh không mách giáo viên và người lớn, cảm thấy anh là một cái bao trút giận, lá gan nhỏ không dám đi tố cáo, thế là ngày một ra sức bắt nạt anh thậm tệ hơn.

Có một lần sau khi thi xong, Giang Trọng Lâm lại lần nữa giành được hạng nhất, giáo viên lại lần nữa khen anh, cũng lần nữa phê bình những bạn không thi tốt, sau đó chưa được vài ngày, Giang Trọng Lâm bị chặn đường trong nhà vệ sinh bên hông toà nhà kí túc xá, nhà vệ sinh này bình thường không có nhiều người đến, Giang Trọng Lâm bị hai tên bạn học cao lớn hơn anh rất nhiều đánh một trận, chúng còn lột quần anh ra, dội một xô nước lên đầu anh.

Đây là lần đầu tiên Giang Trọng Lâm gặp phải loại chuyện này, không biết nên phản ứng làm sao, anh mới chỉ là một cậu bé học sinh cấp hai mười mấy tuổi, vẫn luôn là một người rất ngoan ngoãn, sau khi bị đánh, chỉ có thể ôm lấy cái bụng bị đánh đau chui rúc, cuộn người vào trong góc tường, đợi hai tên đó dừng tay. Anh hiểu rõ, chính anh đánh không lại hai tên đó, bị chặn ở đây không chạy đi được. Bây giờ nói lời nào, làm chuyện gì đều sẽ làm cho hai tên này càng không muốn bỏ qua cho anh thôi.

Cho nên anh giữ im lặng, đôi mắt anh cụp xuống, nhìn chằm chằm vào những giọt nước nhỏ xuống từ tóc anh.

Lắng nghe những lời mỉa mai, mắng chửi trong miệng của hai tên đang đứng trước mặt, Giang Trọng Lâm mím môi thật chặt, âm thầm chịu đựng. Quần áo ướt đẫm dán sát vào người anh, lạnh lẽo, mang theo một chút mùi vị của bụi bẩn và đất cát hỗn tạp. Mùi tanh hôi của nhà vệ sinh xông vào khoang mũi, lại thêm sự đau đớn ở bụng, làm cho tất cả những điều này có vẻ vô cùng khó để chịu đựng, nhẫn nhịn, trong lòng của chàng thiếu niên bắt đầu nổi lên ngọn lửa giận dữ và tủi thân.

Ngay trong khoảnh khắc này, anh nghe thấy một giọng nói.

Giọng nói ấy lười biếng uể oải, là giọng của một cô gái, “Học sinh ngoan tụi bây cũng biết ăn hiếp người ta đấy à.”

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đang tựa vào cửa nhà vệ sinh, mặc đồng phục của trường THPT số 16 bên cạnh, là một cô gái lớn hơn bọn họ. Hình như cô chẳng để ý chút nào về việc đây là nhà vệ sinh nam, dựa ở đấy nhìn mấy người họ, giống như cô chỉ đang xem tụi con nít đang chơi đồ hàng với nhau vậy.

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào bên cạnh chân cô, rọi sáng nửa thân người của cô, bím tóc mà cô thắt dưới ánh mặt trời loé lên màu nâu đỏ, điếu thuốc đang cháy dở trong tay toả ra hơi khói lượn lờ, vấn vít.

Trông có vẻ cô là loại học sinh có học lực kém, hơn nữa là loại học sinh hư hỏng, thường hay ‘lăn lộn ngoài xã hội’. Các học sinh trong trường tư thục Minh Đức bí mật lưu truyền rằng tất cả học sinh của trường THPT số 16 cách vách, ai cũng thích đánh nhau, thường xuyên tụ tập gây sự tổ chức choảng lộn như cơm bữa, học sinh của trường số 16 cách vách, sao có thể xuất hiện ở đây ngay trong giờ học thế này?

Chàng thiếu niên bé nhỏ mờ mịt nhìn cô, mà hai tên học sinh ăn hiếp anh, cũng luống cuống không biết phải làm sao, có lẽ chúng hơi sợ hãi, trực tiếp vứt lại Giang Trọng Lâm ở lại mà bỏ chạy.

Hai tên đó chạy đi, nhưng chị gái cấp 3 đang gảy tàn thuốc lại không như thế, vẫn dựa vào đó nhìn anh.

Dù sao cũng đã là một thiếu niên, đương nhiên anh biết sự khác biệt giữa nam và nữ, lấy lại tinh thần liền phát hiện dáng vẻ nhếch nhác bị lột quần của mình đã bị người ta thấy hết toàn bộ rồi, chàng thiếu niên nhỏ bé ngượng ngùng đến mức muốn tìm một lỗ chui xuống, có lẽ đó là cảnh tượng xấu hổ nhất trong cuộc đời anh từ khi được sinh ra đến nay. Dẫu cho sau đó cô gái đó đã dứt khoát rời đi, anh vẫn cảm thấy mặt mình đỏ rực.

 Bị bạn học ăn hiếp, lại gặp phải chuyện này, chàng thiếu niên trực tiếp đổ bệnh, ba mẹ của anh biết được đầu đuôi sự việc từ miệng anh, vô cùng tức giận tìm đến bên phía trường học để giải quyết việc này. Hai tên học sinh bắt nạt anh phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc, bị ghi một lỗi lớn trong học bạ, ba mẹ của chúng cũng dắt con mình đến cửa xin lỗi, tuy rằng hai tên đó không bị đuổi học, nhưng lại bị chuyển đến lớp khác.

Từ đó về sau, sinh hoạt trong lớp của Giang Trọng Lâm bắt đầu tốt hơn một chút, không có ai cố ý bắt nạt anh nữa, nhưng đồng thời, cũng không có ai dám để ý đến anh, vốn dĩ anh chuyển trường giữa chừng, được thầy cô quan tâm chăm sóc rất nhiều, mấy học sinh khác ít nhiều cũng nhìn anh không thuận mắt, bây giờ lại xảy ra chuyện này, mọi người đều tự động cách xa anh, cho dù có bạn học muốn làm thân với anh một chút, đều sẽ bị cô lập chung với anh, cho nên cuối cùng, trong lớp anh không có ai nói chuyện, đi học tan học đều chỉ thui thủi một mình.

Chàng thiếu niên càng ngày càng trầm mặc, cho dù tính cách anh hướng nội, nhưng cuộc sống mỗi ngày bị xa lánh, cũng làm anh khó xử, không biết phải làm sao.

Cho nên, khoảng thời gian nghỉ buổi trưa tương đối dài, anh đều không muốn ngồi ở trong lớp, mà chọn cách là ở trong trường tìm một nơi yên tĩnh một mình ngốc ở đó.

Anh phát hiện có một cây trúc đào rất lớn bên bờ hồ, sau khi chui vào đó, bên trong có một chỗ không có cành và lá dài, vừa hay đủ chỗ cho một mình anh ngồi trong đó xem sách, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong có người, mà bên anh lại có thể nhìn thấy từng tấm bèo màu xanh trên mặt hồ, từ khi phát hiện ra nơi đó, mỗi buổi trưa anh đều ra đó nghỉ ngơi.

Sau đó có một ngày, anh nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục trường số 16 đến gần chỗ anh, hình như cô cũng đang tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, chỉ một ánh mắt chàng thiếu niên đã nhận ra, đó là chị gái lần trước vừa hay bắt gặp cảnh anh bị người ta bắt nạt. Anh hơi căng thẳng nắm chặt quyển sách trên đầu gối, lo lắng đối phương sẽ phát hiện ra anh.

May mà, cô không có ý định sẽ chui vào bụi trúc đào, mà cô nhìn trúng một cái cây to kế bên, anh thấy cô đạp lên thân cây, hai ba bước đã nhanh chóng leo lên phía trên, gác chân nằm trên chạc cây, đeo tai phone nghe nhạc nằm ngủ, chàng thiếu niên nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Anh không dám phát ra tiếng động quá lớn, lo sợ bị phát hiện, nhưng lại nhịn không được thường xuyên liếc mắt nhìn đối phương một chút.

Cô gái không biết tên họ này, không phải mỗi ngày đều đến đây, cách vài ngày cô ấy lại đến một lần, lần nào cũng là Giang Trọng Lâm đến trước, cô ấy mới đến. Một ‘hàng xóm’ như thế, làm cho tâm tình của chàng thiếu niên nhỏ có chút xao động phức tạp, nếu như anh rất chán ghét cô, thật ra anh có thể đổi chỗ khác, nhưng anh cứ do dự mãi nấn ná hoài, mà vẫn không đổi chỗ.

 Có một lần, sắp vào giờ học, người đang ngủ trên cây vẫn chưa đi, hình như cô ngủ quá thoải mái nên lười dậy, thiếu niên trong bụi cây ôm chừng quyển sách lại có chút gấp gáp, là một học sinh ngoan ngoãn, anh sẽ không nghỉ học vô cớ, nhưng kêu anh cứ như thế đi ra, lỡ bị phát hiện, anh cũng cảm thấy rất không tốt, cho nên đành sốt ruột chờ đợi.

Bộ đồng phục của trường số 16 ấy rủ xuống dưới, đột nhiên rớt xuống tàn cây , cô gái ấy lẩm bẩm câu gì đó, cuối cùng nhảy từ trên cây xuống, nhặt đồng phục lên liền vỗ mông đi mất. Cậu thiếu niên lúc này mới vội vàng đi ra, nhìn thoáng qua bóng lưng dần mất đi của cô gái một cái, mới quay đầu chạy về phía toà nhà dạy học.

Sau này trời lạnh hơn, anh không còn nhìn thấy cô gái đó đến cái cây kia ngủ nữa, có điều trường tư thục Minh Đức và trường THPT số 16 liền kề nhau, con đường bên ngoài kia cũng nối liền với nhau, trên phố có rất nhiều quán ăn nhỏ, quán bán đồ ăn sáng, tiệm sách, các cửa hàng chuyên dụng, tạp hoá, vv., có rất đông học sinh ghé mua.

Thi thoàng lúc chàng thiếu niên đi ngang qua cổng trường THPT số 16, sẽ nhìn thấy cô gái quen thuộc đó.

Thường thì cô sẽ đi cùng với một cô gái khác, hoặc là một đám lớn học sinh nam nữ đi chung với nhau, đôi khi cũng sẽ thấy cô chỉ đi một mình. Lúc cô đi cùng với một đám đông, người khác nói chuyện với cô, gương mặt của cô luôn mang theo ý cười, lúc cô đi một mình, trong tai sẽ nhét chừng tai phone nghe nhạc, không có biểu cảm gì, giống dáng vẻ đi vào cõi thần tiên.

Chỉ là, chàng thiếu niên không thường thấy được cô lắm, anh đi qua bên đấy rất nhiều lần mới có thể ngẫu nhiên gặp được một lần.

Lúc anh phát hiện bản thân thường xuyên tìm kiếm bóng dáng của người ấy trước cổng trường số 16, cậu thiếu niên cảm nhận được cảm giác mờ mịt, anh hơi căng thẳng nghĩ, có phải mình đã thích cô gái đó rồi chăng? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều không có kết quả, vì anh cũng chả biết thích người khác là cảm giác gì.

Thời gian nhanh chóng trôi qua như thoi đưa, anh học xong cấp 2 ở Minh Đức, trực tiếp thi vào Nhất Trung, bên cạnh Hải Thành, cách Minh Đức hơn một nửa thành phố, thế là anh không còn nhìn thấy cô gái đó nữa, dù cho thi thoảng anh đi ngang qua nơi gần trường THPT số 16, cũng chẳng gặp lại lần nào.

Hải Thành lớn như thế, anh không biết tên của cô, có lẽ không gặp được nữa rồi. Lúc anh phát hiện điều này, đồng thời cũng nhận ra lòng mình không hiểu lại cảm thấy mất mát.

Trong lòng của chàng thiếu niên giống như một con cá nhỏ bơi trong ao mùa hạ, thi thoảng sẽ lộ ra chiếc đuôi màu đỏ dưới lớp bèo xanh, tạo ra một gợn sóng lăn tăn. Chút sắc màu ấy bắt mắt biết bao, nhưng lại khiến cho người ta nắm bắt không được, thoắt cái đã bị ẩn giấu đi.

Chàng thiếu niên không hề hay biết, cô gái ấy, sẽ trở thành người vợ kiếp này của mình.

Khi thiếu niên non nớt trở thành chàng thanh niên đỉnh bạt, ngay trong giây phút không hề dự liệu trước họ đã gặp lại nhau lần nữa. Đó là một lần xem mắt, anh họ của anh và người khác xem mắt, kết quả có việc đột xuất nên không có thời gian, vừa hay gặp được anh, bèn nhờ anh giúp đi đến đó xin lỗi bên nữ một tiếng.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã nhận ra cô gái đến xem mắt ấy rồi, không, người đó không còn có thể gọi là cô gái nữa, mà là một người phụ nữ trưởng thành. Cô trang điểm nhạt, gương mặt mang theo nụ cười, tóc nhuộm lại thành màu đen, vấn lên một cách đoan trang, khí chất hăng hái nổi loạn thời niên thiếu trên người, dường như đã tan biến hoàn toàn.

So với bóng người trong trí nhớ của anh hoàn toàn không giống nhau, nhưng anh phát hiện bản thân ấy vậy mà có thể nhớ rõ ràng dáng vẻ trước đây của cô ngay trong nháy mắt.

“Chào anh, tôi là Du Dao, là bạn của Dương Quân người vốn nên đến xem mắt lần này.” Cô đánh giá anh một lát, đột nhiên cười nhẹ, “Tôi thấy anh hình như, không phải là anh Cù người cần đến xem mắt nhỉ?”

 Giang Trọng Lâm bị ánh mắt đánh giá của cô nhìn đến mức ngón tay run rẩy, phảng phất quay về ngày đầu tiên khi anh gặp cô năm ấy, trong tình cảnh xấu hổ đó, dường như cô cũng đánh giá anh thế này, sau đó nhẹ nhàng bật cười. Vẻ mặt y như nhau.

“Tôi tên là Giang Trọng Lâm, là em họ của anh Cù…”

Giang Trọng Lâm cũng không biết bữa ăn tối của lần xem mắt này kết thúc thế nào nữa, chỉ khi anh về tới nhà, mới phát hiện bản thân vẫn luôn nhớ về cô. Không được mấy ngày, thầy hướng dẫn hỏi anh, sao gần đây hay ngẩn người ra thế, mẹ của anh cũng phát hiện anh không đúng, hỏi anh vì sao thường hay xuất thần vậy, chỉ có chính anh vẫn mơ hồ không phát hiện ra sự kỳ lạ đó.

“Mình đang suy nghĩ, không biết có phải là mình thích cô ấy rồi không nữa.” Anh phiền não hỏi bạn bè.

Bạn bè của anh không ai bảo ai đồng loạt nở một nụ cười tế nhị, đầy ẩn ý, “Loại chuyện này à, cậu đi gặp cô ấy thì sẽ hiểu ngay thôi.”

Cho nên anh vừa mong chờ vừa phấn khởi đi tìm gặp Du Dao lần nữa, Du Dao vẫn còn nhớ anh, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Là anh à, sao lại đợi ở đây vậy, anh đến đây có việc gì sao?”

Giang Trọng Lâm nghe thấy tiếng tim của mình đập thình thịch, đánh trống reo hò ầm ĩ giống như tiếng kêu của ve sầu bên bờ hồ mùa hạ.

“Anh… có thể thích em không?” Anh buột miệng nói ra.

Danh Sách Chương