Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Gặp Tra Nam
89%

8.9

Update

Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Gặp Tra Nam

Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Gặp Tra Nam,Sau khi bị thương mất trí nhớ, ta được một thư sinh cứu.Ta chính là con gái mà nữ đế Đại Ly sủng ái nhất, Vũ Bình

sau khi mat tri nho ta gap tra nam

Văn án


Sau khi bị thương mất trí nhớ, ta được một thư sinh cứu.


Ta gả cho hắn, vì hắn giặt quần áo nấu cơm, lo liệu mọi việc chu toàn.


Sau đó thư sinh thi đậu thám hoa, hắn nói muốn hưu ta, lấy tiểu thư nhà thừa tướng.


Tiểu thư cũng thuê người tới giết ta, trong lúc nguy hiểm ta lại khôi phục trí nhớ.


Ta chính là con gái mà nữ đế Đại Ly sủng ái nhất, Vũ Bình công chúa.


Mà vị tiểu thưa mà hắn muốn lấy kia, khi còn nhỏ chỉ xứng xách giày cho ta.


….


Sau này ta lấy tư cách là Vũ Bình công chúa tới uống rượu mừng của hắn và vị tiểu thư kia.


Thư sinh lại đau khổ cầu xin ta: “Bình nương, ngươi không thể nhẫn tâm như vậy, ta và ngươi cũng đã tiếp xúc da thịt rồi.”


Hắn nói, phò mã nên là hắn.


Ta sờ lên mặt nhiếp chính vương, quay đầu nhìn thư sinh:


“Trai bao của bổn cung vô số, ngươi hầu hạ bổn cung một lần, đó là phước ba đời của ngươi.”


“Phò mã? Ngươi cũng dám nghĩ?”


Về phần cái danh thám hoa kia, vào lúc ta khôi phục trí nhớ thì hắn đã không phải.


Tác Giả
北瓜
Dịch Giả
AKDLFLS (Lin Rin)
Tags
Cổ đại, Cung đấu, Tình cảm.
----------------------

1.
“Mau lên! Nàng ta ở đằng kia!”

Sau lưng là đám người đuổi giết ta.

Ta chạy xuyên qua con đường, chạy vào trong rừng rậm.

Dựa vào vóc dáng mảnh khảnh, ta thả nhẹ hơi thở, nấp ở trong bụi rậm.

……
Ta bị thương mất trí nhớ, lúc hôn mê thì được Kiều Ngôn cứu ở bên bờ sông.

Nương của hắn ta là một người phụ nữ chanh chua, coi ta là nàng dâu được Kiều Ngôn nhặt được.

Ta vừa xuống giường đi lại được, bà ta đã xúi giục chúng ta thành thân.

Ba tháng sau, Kiều Ngôn lại vận cứt chó đỗ Thám Hoa, còn được thừa tướng cho rất nhiều tiền để nhận làm con rể.

Nương hắn mừng rỡ, chỉ vào ta: “Nhi tử, ngươi nhanh chóng hưu nàng đi.”

Chưa chờ được thư hưu thê, ngược lại chờ được sát thủ đến giết ta.

Ký ức ức đột ngột kết thúc—

Mồ hôi lạnh từ sau lưng dần dần chảy ra, ta nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt.

Dưới ánh trăng sáng, chiếu lên bóng của mấy tên sát thủ.
“Chạy đi, ngươi có chạy được nữa không?”

Đại hán đeo mặt nạ kéo ta ra khỏi chỗ trốn.

Ta sợ tới mức không phát ra âm thanh nào.

“Còn dài dòng với nàng ta làm cái gì? Nhanh chóng động thủ còn trở về báo cáo.”

Đồng bọn của hắn ta thúc giục.

Tên sát thủ kia cười lạnh, từ từ siết chặt cổ ta.

Cảm giác hít thở không thông làm ta cảm thấy khó chịu.

Trong lúc hoảng loạn, móng tay của ta cào lên mắt hắn.
“A—”
Đại hán thống khổ kêu một tiếng, đột nhiên buông lỏng hai tay.

Những cành cây sắc nhọn cào vào da ta, nhưng ta đều không cảm giác được gì.

Rừng rậm càng sâu, cây càng lúc càng nhiều.

Tốc độ của sát thủ cũng dần chậm lại.

Ta chạy đến cuối rừng, sau đó đột ngột dừng lại.

Trái tim ta treo lơ lửng, nỗi tuyệt vọng vô tận dâng lên.

Phía trước….không còn đường nữa.

‘Tiện nhân đáng chết, ngươi dám làm chúng ta bị thương.” Đại hán rống lên rồi chạy về phía này. “Ta muốn ngươi đền mạng.”

Ta cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Thấy sát thủ chạy lại đây, ta chỉ hỏi một câu:

“Ta chạy không nổi nữa, trước khi chết ta chỉ muốn biết một việc, là ai muốn mạng của ta?”

Đại hán cười lạnh: “Ngươi cướp tướng công của người khác, vậy thì phải chết.”

Ta buột miệng nói: “Lâm Như muốn giết ta? Tại sao? Ta rõ ràng đã đáp ứng sẽ rời khỏi Kiều Ngôn.”

Lời vừa nói ra, còn không đợi hắn trả lời, ta đã tự nghĩ ra lý do tại sao.

Tại sao ư?

Đương nhiên là vì con đường làm quan bằng phẳng của Kiều Ngôn, bởi vì không muốn để ta làm hòn đá cản đường trên con đường leo lên của hắn.

Sự tồn tại của ta, sẽ là một vết nhơ lớn của Kiều Ngôn.

Nhìn sát thủ cầm đao.

Ta minh bạch cười, sau đó xoay người nhảy về phía một mảnh tối đen kia.

2..
Lý nào lại như vậy!
Lý nào lại như vậy!

Ta đường đường là công chúa mà lại bị người khinh nhục như vậy.

Ta nằm trên bờ hồ, ký ức trước khi mất trí nhớ lần lượt hiện lên.

Mẹ chồng chanh chua kéo tay ta mắng vụng về như heo!

Thư sinh bảo sao nghe vậy vậy mà cũng dám leo lên đầu ta diễu võ dương oai.

Còn Lâm Như….

Là nha đầu trước kia chỉ có thể xách giày cho ta lại dám phái người đến ám sát ta.

Được, được lắm. Vũ Bình ta sống hơn hai mươi năm, chưa có lúc nào chịu nhục như bây giờ.

Ta nắm chặt bùn đất dưới thân.

Thù này, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
….

Ta bước ra khỏi rừng với đôi chân cứng đờ, ở đây là ngoại thành, cách nội thành rất xa.

Hít sâu một hơi, nhìn vết máu dưới hai chân, ta nghiến răng tiến thêm một bước.

Một ngày một đêm.

Ta đi từ ngoại thành tới thành Hồng Lĩnh.

Ở cửa thành có thị vệ canh gác, ta không tùy tiện đi lên, ta của hiện tại cả người dính đầy bụi bặm, nhếch nhác không thể tả.

Không có ai nhận ra ta, thậm chí có thể coi ta là nữ nhân điên mà bắt lấy.
Ta đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được một thương đội và thành, ta trà trộn vào cuối đoàn người, thuận lợi tiến vào thành.

Khắp nơi trong thành đều treo cờ trắng, trên đường cũng không có sạp hàng nào, thành Hồng Lĩnh bị bao phủ bởi bầu không khí âm trầm.

Không giống với những gì ta đã nhìn thấy vào năm ngoái.

Ta nhìn cờ trắng được treo lên….là ai đã chết?

“Cô nương! Sao lại dám nhìn thẳng như thế.” Ông lão bên cạnh tóm lấy tay ta.

Ta theo bản năng hất ra: “To gan.”

Ông lão bị dọa sợ, một lát sau sững sờ nói: “Tiểu cô nương ngươi sao vậy….”

Sau khi tỉnh táo lại ta xoa trán: “Xin lỗi.”

Sau đó hỏi: “Cờ trắng này là là có chuyện gì?”

Ông lão kỳ quái nhìn ta: “Ngươi không biết?”

“Công chúa Vũ Bình được nữ đế sủng ái nhất qua đời rồi! Nữ đế đã gia lệnh cho 36 thành cùng nhau treo cờ trắng để an ủi vong linh công chúa.”

Vũ Bình công chúa chết rồi?

Vậy ta là ai?

Nhìn lá cờ trắng tung bay trong gió, ta cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Ta chỉ là trên đường đi Giang Dương gặp phải ám sát, trên đường chạy trốn bị thương mất trí nhớ, sau đó được Kiều Ngôn cứu—

Xem ra, có người không đợi được mà muốn tuyên bố tin ta đã chết.

Ta sờ lên cổ, trên cổ đeo một viên Xá Lợi Tử, lần đầu tiên ta thấy vui mừng vì một nhà Kiều Ngôn không biết nhìn hàng.

Thành Hồng Lăng là trung ương, là nơi có tửu lâu quy mô lớn nhất.

Ta đi đến trước quầy, đem Xá Lợi Tử trong tay đặt lên mặt bàn.

Sắc mặt chưởng quầy lập tức thay đổi, nhìn ta vài cái.

“Mời ngài đi bên này.”

Hắn tự mình dẫn ta đến một gian mật thất của tửu lâu.

Tửu lâu Triêu Dương là mạng lưới tình báo bí mật lớn nhất ở Đại Ly.

Người ở đây đều là thủ hạ của nhiếp chính vương Chung Tử Kinh.

Mà viên xá lợi tử này của là, là năm đó Chung Tử Kinh tự tay đeo lên cổ ta.

Ta hít sâu một hơi: “Chuẩn bị cho bổn cung đồ ăn và nước ấm.”

Chưởng quầy chợt ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt không thể tượng tượng nổi.

Ta vỗ lên mặt bàn quát: “Sau đó bảo Chung Tử Kinh lăn tới đây gặp ta. Bổn cung còn chưa chết đâu, ta cũng muốn nhìn xem là ai sốt ruột đốt giấy để tang cho ta!”

Chưởng quầy mở to hai mắt, sau đó quỳ bịch xuống mặt đất: “Công chúa! Tham kiến công chúa.”

3.

Chung Tử Kinh đến nhanh hơn ta nghĩ.

Sáng sớm hôm đó, ta còn chưa tỉnh, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Ta cau mày, đang muốn hỏi tội thì bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Ngửi thấy mùi quen thuộc, cơ thể ta lập tức thả lòng.

“Chung tử Kinh, ngươi làm càn.”

Thay vì buông ra, hắn càng ôm ta chặt hơn.

Ta sững người một lúc, người không biết lại tưởng người này đang quan tâm ta.

Đáng tiếc, ta và hắn cùng lắm là có quan hệ giao dịch quyền sắc?

Thị vệ bên ngoài đóng cửa, giọng Chung Tử Kinh khàn khàn: “Ta biết là nàng nhất định còn sống.”

Ta lạnh mặt, một tay đẩy hắn ra, sau đó cho hắn một cái tát.

Mặt Chung Tử Kinh bị đánh lệch sang một bên, trên gương mặt xinh đẹp kia cũng lập tức xuất hiện một vệt đỏ.

Ta bóp cổ hắn: “Biết ta còn sống nhưng lại không tới tìm ta? Chung Tử Kinh, ngươi đang lừa ai đó?”

Chung Tử Kinh đột nhiên nở nụ cười, ta có thể cảm giác được giờ phút này hắn đang vô cùng vui vẻ.

Hắn nói: “Công chúa vẫn hỉ nộ vô thường như vậy.”

Ta cười lạnh: “Nhiếp chính vương vẫn lãnh huyết vô tình như vậy.”

Ta ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nói cho ngươi một việc, cách đây không lâu, ta đã gả cho một người.”

“Nàng nói cái gì?”

Nụ cười trên mặt Chung Tử Kinh lập tức đông cứng lại, hắn nhéo eo ta, bắt ta ngẩng đầu lên.

“Nàng nói gì?”

Ta kéo cổ áo của hắn xuống, bờ môi dường như dán lên tai hắn: “Ta nói…ta đã gả cho một người.”

Bàn tay ôm lấy ta của Chung Tử Kinh càng thêm dùng sức, khóe mắt hơi nhếch lên của hắn cũng nhuốm một tầng hồng.

Ta cười nói: “Nhiếp chính vương, ngươi muốn ở đây so với ta sao?”

Trong phòng có chút khô nóng.

Màn che chẳng biết rơi xuống từ lúc nào.

Ngoài kia mưa nhỏ rơi tí tách, rơi lên ba tiêu thụ ( cây chuối), phát ra tiếng lộp bộp.

Tài nghệ múa kiếm của Chung Tử Kinh từ trước tới nay vẫn đều rất tốt.

Tuần tự như tiến.

Biết co biết dãn.

Ta xem đến vui vẻ: “Tử Kinh, chung quy thì kiếm của ngươi vẫn được lòng ta nhất.”

Chung Tử Kinh buồn bực khịt mũi, đâm ra một kiếm sắc bén.

Ngoài kia trời đang mưa to.

Lá mã đề bị dập nát, không còn sức lực như trước nữa.

Mưa suốt đêm...

Ngày hôm sau, ta ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.

Chung Tử Kinh gõ cửa phòng ta: “Công chúa?”

Mỗi khi di chuyển, toàn thân ta đau nhức, trong lòng không khỏi tức giận vô cớ:
“Vào đi.”

Chung Tử Kinh mở cửa cửa bước vào, theo sau là vài người.

Hắn đi tới đỡ ta dậy: "Dậy ăn cơm đi, chiều chúng ta phải hồi kinh.”

Ta cau mày hỏi hắn: “Sao lại gấp như vậy?”

Chung Tử Kinh liếc mắt nhìn ta: “Tin tức công chúa còn sống chỉ có ta biết, ngày mốt chính là ngày đưa linh cữu công chúa nhập hoàng lăng.”

Ta sửng sốt một chút, rồi chợt bật cười.

Thật lố bịch.

Ta vẫn còn sống, nhưng đám tang của ta lại được sắp xếp xong xuôi rồi.

Ta nhìn nam nhân đứng trước mặt, vương tay véo vào eo hắn.

“Trận ám sát ba tháng trước…..có phải ngươi làm không?”

Chung Tử Kinh giơ tay vuốt cằm ta, sau đó đột nhiên dùng sức: “Công chúa hoài nghi ta?”

“Ta lại không nỡ giết nàng.”

Ta đẩy hắn ra, cười nhạo nói:

“Không phải là tốt rồi.”

Không phải Chung Tử Kinh, vậy chỉ còn một người.

Là đệ đệ ruột thịt của ta, Vũ An Vương.

4.

Ta mặc lại cung trang hoa lệ, búi tóc lộng lẫy, ngênh ngang hồi kinh.

Xe ngựa đi một chút lại dừng, không hề gấp gáp.

Gấp cái gì?

Ta ngược lại còn muốn tận mắt nhìn xem Vũ Bình công chúa nhập hoàng lăng long trọng như thế nào đó. Còn có đệ đệ tốt của ta có tiến bộ thêm tí nào hay không.

Hai ngày sau, ta đã tới Kinh thành.

Kinh thành nhộn nhịp một thời nay vô cùng vắng lặng.
Cờ trắng được treo bên đường, tiền giấy nằm rải rác trên mặt đất.

Tiền giấy liên tục rơi từ trên xuống, như thể tuyết đang rơi xuống.

Thật sự là long trọng quá.

Chung Tử Kinh mở đường, một đường thuận lợi vô cùng.

Không có binh sĩ nào ngăn cản.

Nhắc tới cũng khóe, xe ngựa vừa vào thành không lâu lại đụng phải đội thị vệ khiêng linh cữu ra khỏi thành.

Vũ An Vương cưỡi ngựa đi đầu tiên.

Ta vén rèm nhìn nhìn, sắc mặt hắn tiều tụy, trông buồn bã thê lương.

Đúng là….cố làm ra vẻ.

“Chung Tử Kinh! Ngươi đang làm cái gì?”

Hắn chỉ vào Chung Tử Kinh, ngữ khí oán giận.

“Hôm nay là ngày hoàng tỷ ta nhập hoàng lăng.”

Chung Tử Kinh không nói gì, rút thanh kiếm bên hông ra, đi thẳng về phía linh cữu quý giá kia.

Vũ An Vương kinh hãi: “Ngươi muốn tạo phản sao?”

Thanh kiếm sắc bén tấn công đến, hắn ta không còn cách nào khác ngoài việc né tránh nó.

Kiếm của Chung Tử Kinh mở quan tài ra, lộ ra một bộ mỹ nhân cốt hoàn toàn khác.

“Hoàng tỷ!” Vũ An Vương vô cùng bi thương phẫn nộ.

Người dân hai bên đường nhao nhao quỳ xuống kêu khóc: "Công chúa!"

Ta nghe phát phiền, vén rèm lên, cúi người bước ra ngoài:
“Khóc cái gì! Bổn cung vẫn còn sống sờ sờ. Lúc nào thì đến lượt các ngươi khóc tang cho ta rồi.”

Vũ An Vương mở mở to hai mắt nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt vô cùng buồn cười, giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Ta cười với hắn: “Đệ đệ tốt của ta, tỷ tỷ còn sống, ngươi không vui sao?”

Vũ An Vương thật lâu cũng không nói được lời nào.

Ta quay đầu nhìn dân chúng bên cạnh: “Khi bổn cung còn sống, các ngươi mắng ta còn nhiều hơn người khác. Như thế nào? Bổn cung chết rồi các ngươi lại thương tâm như vậy?”

Toàn bộ đường Huyền Vũ hoàn toàn yên tĩnh, không một ai lên tiếng, một lúc lâu sau, chỉ có một đứa trẻ lớn tiếng tru lên:
“Công chúa bật nắp quan tài vùng dậy rồi.”

“Công chúa bật nắp quan tài vùng dậy rồi.”

5.
Lúc ta trở về cung, mẫu thân của ta đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.

Công công sắc mặt trắng bệch, run run vào bẩm báo, mà ta thì đứng ngoài cửa ngự thư phòng chờ đợi.

“Lui ra! Có chuyện đợi trẫm phê hết tấu chương rồi lại nói.”

Mẫu thân ta tính tình nóng nảy, giọng của công công càng run hơn:

“Bệ hạ, công……công chúa đã trở về.”

Có tiếng nghiên mực rơi xuống đất.

Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nói hốt hoảng như vậy của mẫu thân.

“Ngươi…..nói cái gì?”

“Công chúa đã trở về! Công chúa đại nạn không chết, hiện tại đang đợi ở ngoài cửa.”
Sau đó là một loạt tiếng bước chân bối rối, cánh cửa gỗ chạm trổ trước mặt ta bị kéo ra từ bên trong.

Nhìn mẫu thân như đã già hơn mười tuổi,trong lòng ta không khỏi xúc động.

“Mẫu thân…nhi thần…..đã trở về.”

“Bình nhi?!”

Mẫu thân nắm lấy tay ta liên tục nói:

“Trở về là tốt, trở về là tốt.”

Ta còn chưa kịp trả lời thì đã nghe bà hỏi lại:

“An nhi đâu rồi?”

Vũ An Vương.

Nhi tử bảo bối của bà.

Ta thu liễm thần sắc, trên mặt nở một nụ cười.

“Ta gặp hắn ở đường Huyền Vũ, thế mà hắn lại đang đưa quan tài của ta đến hoàng lăng đấy.”

Tay của mẫu thân dừng lại một chút, sau đó chậm rãi buông ta ra. Thanh âm của bà khôi phục lại vẻ bình tĩnh:

“Bình nhi, lúc trước con gặp chuyện, đến một tin tức cũng không có, trẫm rất lo lắng cho ngươi.”

“An nhi rời khỏi kinh thành cả tháng là vì tìm ngươi, nó cũng là lo lắng cho ngươi thôi.”

A…lo lắng cho ta?

Hắn ước gì ta chết thì tốt.

Nếu ta chết sẽ không có người tranh giành cái ngôi vị hoàng đế này với hắn.

Mẫu thân vuốt tóc ta: “Lúc trước ngươi và Chung Tử Kinh thân thiết với nhau, trẫm cũng không nói gì, An nhi có lúc hồ đồ, thân là tỷ tỷ, ngươi nên bao dung nó một chút.”

“Hửm?”

Máu toàn thân ta như đông cứng lại.
Bà ấy đang cảnh cáo ta, lại cũng là uy hiếp ta.

Dùng chuyện của ta và Chung Tử Kinh để uy hiếp ta.

Vũ An Vương, bà ấy không cho ta động đến hắn.

Ta cắn răng, chỉ biết vâng lời đáp: “Nhi thần đã biết.”

“Không còn sớm, lưu lại dùng bữa với trẫm.”

Ta cười cười: “Nhi thần một đường bôn ba, thật sự là có chút mệt mỏi….”

Mẫu thân cau mày vuốt mặt ta: “Ngươi gầy đi rồi.”

“Nếu đã vậy, ngươi quay về phủ công chúa trước đã.”

“Ngày khác trẫm lại triệu kiến ngươi.”

Ta cung kính hành lễ: “Nhi thần cáo lui.”

6.

Đồ trong phủ công chúa bị ta đập hơn phân nửa.

Hạ nhân quỳ dưới hiên, không ai dám nói chuyện .

Ta nhặt chiếc chén lưu ly cuối cùng, hung hăng ném ra phía cửa.

Không có tiếng đồ vật bị rơi vỡ.

Ta quay đầu nhìn sang, không biết đã có người đứng dưới mái hiên từ lúc nào.

Chung Tử Kinh nghịch cái chén lưu lý, liếc nhìn hạ nhân đang quỳ:

“Đều lui ra hết đi.”

Đám hạ nhân giống như được trút gánh nặng, vội vàng rời khỏi viện tử.

‘Chúa cứu thế’ quay đầu nhìn ta: “Ai lại làm công chúa tức giận rồi?”

Ta hừ lạnh: “Ta không tức giận.”

Chung Tử Kinh chỉ vào mảnh vỡ đầy dưới đất: “Đã hả giận chưa? Nếu chưa ta lại cho người mang đến cho nàng một rương.”

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Ta nói, ta không có tức giận.”

Chung Tử Kinh nhìn ta, không nói gì.

Ta hít thở mấy hơi, cuối cùng nhịn không được cầm lấy cái chén lưu ly trong tay hắn, đập mạnh xuống đất.

Chén nhỏ rơi xuống đất, lập tức vỡ tan.

“Tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”

“Ta mười tuổi theo bà học trị quốc, mười lăm tuổi giúp bà xử lý quốc sự, Vũ An
Vương về mọi mặt nó đều không bằng ta! Tại sao? Tại sao mẫu thân lại thích nó như vậy?”

Chung Tử Kinh thở dài, giẫm lên mảnh vỡ và đi đến trước mặt ta, hắn nắm lấy tay ta, cẩn thận dùng khan băng bó lại.

Vừa rồi mảnh vỡ của cái chén làm xước tay ta.

Nhưng ta một chút cũng không cảm nhận được.

Hắn nói: “Bệ hạ cũng rất yêu thương công chúa.”

Ta cười lạnh: “Bà ấy yêu ta, nhưng cũng kiêng kị ta.”

“Dù sao ta cũng rất giống bà ấy.”

Chung Tử Kinh không nói, chỉ cúi xuống bế ta lên.

Ta nhướng mày nhìn hắn: “Ngươi làm gì?”
“Trên đất nhiều mảnh vỡ, công chúa thân thể ngàn vàng.”

Nhìn người này đi, công tác bên ngoài làm rất tốt đấy.

Thật tình cũng tốt, giả ý cũng không sao, chỉ cần dỗ ta vui vẻ là được.

Ta thoải mái cuộn tròn trong vòng tay hắn, áp tai vào lồng ngực của hắn.

Trái tim đập ấm áp nơi đó làm ta cảm thấy bình yên.

“Hình như phủ công chúa có chút vắng vẻ.”

Ta bĩu môi: “Đúng vậy, đám trai lơ ta nuôi kia nghe nói ta chết rồi, cả đám đều mang vàng bạc bỏ trốn rồi.”

“Chung Tử Kinh……” Ta đưa tay sờ vào yết hầu của hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi tìm cho ta một đám khác mang đến đây.”

Thân thể Chung Tử Kinh dừng lại một chút, sau đó lại bình thường trở lại:

“Công chúa muốn dạng nào?”

Ta cười: “Giống ngươi.”

Chung Tử Kinh dừng lại, cúi đầu xuống nhìn ta.

Trong nháy mắt, ta hơi ngẩng đầu lên, môi của ta gần như chạm vào môi của hắn—Đùng

Bên ngoài bức tường vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc.

Huyệt thái dương của ta giật giật.

Tất cả bầu không khí đều bị phá hủy.

“Đây là nhà ai có người chết rồi?”

Chung Tử Kinh nhíu mày, nghĩ nghĩ một lát, hắn nói: “Hình như….là việc vui của nhà Lâm thừa tướng. Nghe nói tuyển được người tới ở rể, là thám hoa của năm nay.”

Ta sửng sốt.

Ha, ta thế mà lại quên mất con *cá tạp này.
Làm sao ta có thể quên cơ chứ.

Mối thù của ta còn chưa có báo đâu!

Ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài vách, không nhịn được cười:

*cá tạp (杂鱼): Cá tạp là thuật ngữ chỉ các loài cá cỡ nhỏ kém giá trị kinh tế và thường lẫn vào một cách không mong muốn trong các địa điểm nuôi cá hay câu cá của con người và được coi là loài gây hại do quan hệ dinh dưỡng của chúng là những đối tượng cạnh tranh thức ăn với cá nuôi và cá kinh tế tự nhiên

7.
“Chung Tử Kinh, chúng ta đi uống chén rượu mừng đi.”

Phủ thừa tướng đông như trẩy hội, cực kỳ náo nhiệt.

Những người có mặt mũi ở Kinh Thành hầu như đều đã đến.

Bên ngoài thì đây chính là ngày thiên kim thừa tướng gả chồng. Nhưng bên trong thì đây lại chính là cơ hội tốt để được tiếp xúc với Lâm thừa tướng.

Từng rương quà mừng quý giá được chuyển tới phủ thừa tướng.

Ta ở trên xe ngựa nhìn một hồi, quay sang nhìn Chung Tử Kinh:
“Ngươi biết hôm nay vì sao ta tới đây không?”

Chung Tử Kinh đưa tay vuốt cổ ta: “Tâm tư công chúa thần trước giờ đều không đoán được.”

Ta cười: “Thám hoa kia, ta nhìn không vừa mắt, ngươi giúp ta giết hắn, có được không?

Chung Tử Kinh im lặng một lúc rồi nói: “Dù sao hắn cũng là thám hoa được bệ hạ tự tay khâm điểm, cho dù chưa có chức quan, nhưng cũng đã là con rể của Lâm thừa tướng, làm quan cũng chỉ là việc sớm hay muộn, chỉ sợ không thể giết bừa bãi."

Nụ cười trên khóe miệng ta dần nguội đi: “Ngươi không hỏi vì sao ta muốn giết hắn sao?"

Ta dừn một chút, chậm rãi ung dung nói:

“Ba tháng trước ta bị ám sát mất tích, lúc đó ta bị thương mất trí nhớ, được một thư sinh cứu.”

“Thư sinh kia thấy sắc nối lòng tham, dưới sự xúi giục của nương hắn, ta và hắn đã thành thân.”

Bàn tay đang nắm cổ tay ta chợt siết chặt, Chung Tử Kinh kéo ta đến trước mặt hắn, âm trầm hỏi: “Nàng nói cái gì?”

Ta cười: “Còn chưa nói xong đâu.”

“Sau này, thư sinh kia thi đậu thám hoa, được thừa tướng nhìn trúng, vì để cưới được thiên kim tiểu thư, hắn liền về muốn hưu ta.”
Nhìn sắc mặt Chung Tử Kinh càng ngày càng trầm xuống, ta cảm thấy rất thoải mái: “Nhưng ta còn chưa đợi được hưu thư, đã đợi được sát thủ cho thiên kim thừa tướng phái tới.”

“Ta rơi xuống hồ, cơ duyên xảo hợp nhớ lại, thì ra ta là công chúa dưới một người, trên vạn người."

Ta cười đến nước mắt giàn giụa: “Chung Tử Kinh, câu chuyện lên voi xuống chó kịch tính như vậy chắc ngươi chưa từng nghe qua đâu nhỉ?”

Tay Chung Tử Kinh đột nhiên thả lỏng, hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt ta, vừa ghé vào tai ta nói: “Thám hoa kia, thần giết cho công chúa.”

Giết ư?

Không thú vị chút nào.

Ta đã nghĩ ra một cách chơi vui hơn nhiều.

8.
Lâm Tương mặc một mặc một thân trường bào màu đỏ sậm, đi tới cửa, hỏi quản gia phụ trách tiếp đón khách nhân: "Khách nhân đều đã tới?"

Quản gia: "Các vị khách chúng ta phát thiệp mời đều đã tới.”

Lâm Tương gật đầu: “Chuẩn bị khai tiệc đi.”

Ta đeo khăn che mặt bước ra khỏi xe ngựa, Chung Tử Kinh đi bên cạnh ta:

“Chờ một chút.”

Lâm Tương ngạc nhiên nhìn ta và Chung Tử Kinh, sau đó ông ta nhanh chóng phản ứng lại, nhanh chóng chạy ra đón tiếp:

“Vương gia và công chúa sao sao lại ở đây? Thần không thế tiếp đón từ xa, mong hai vị lượng thứ.”

Ta cười nói: "Có chuyện vui sao thừa tướng không gửi thiệp mời đến phủ công chúa? Lâu lắm rồi ta không được tham gia náo nhiệt như vậy."

Lâm Tương sửng sốt: "Cái này. . ."

Ta đột nhiên nói: “A, bản công chúa nhớ rồi, trước hôm nay, người ở kinh thành đều cho là bản công chúa đã chết.”

“Nhà ai có chuyện vui lại gửi thiệp mời đến người chết cơ chứ.”
Lâm Tương cả kinh: “Công chúa, người nói cái gì vậy, công chúa vạn phúc kim an, sống lâu trăm tuổi.”

Ta chỉ cười không nói.

Chung Tử Kinh đưa chiếc hộp trong tay ra: “Tới có chút vội vàng, hạ lễ khó tránh khỏi đơn sơ, mong Lâm thừa tướng chớ trách tội.”

Lâm Tương ra lệnh cho quản gia nhận lấy cái hộp, cúi người nói: “Hạ quan cao hứng còn không kịp đây. Vương gia, công chúa, mời ngồi.”

Quản gia đã sớm đi vào để thông báo.

Vì vậy khi chúng ta bước vào, tất cả khách mời đã ngay ngắn quỳ xuống.

“Vi thần/thảo dân tham kiến công chúa.”

Ta nhìn bọn họ quỳ trước ta, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu.

Đây mới đúng.

Vũ Bình ta sinh ra đã cao quý, nên đứng ở trên tất cả mọi người.
Ta cũng liếc thấy một người đang có vẻ bất an trong nhóm tân khách.

Đó là nương của Kiều Ngôn, Kiều Lý thị.

Bà ta không biết nên hành lễ như thế nào, chỉ biết cố gắng nấp sau lưng người khác, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Ta chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.

“Tất cả đứng lên đi, hôm nay Lâm thừa tướng có chuyện vui, bổn cung không mời mà tới, các vị không cần quá câu nệ, cứ ăn uống thỏa thích là được.”

Ta ngồi ở vị trí cao nhất, Chung Tử Kinh ngồi xuống bên cạnh ta.
Được nhìn thấy công chúa Vũ Bình ngang ngược độc đoán trong truyền thuyết không giống như lời đồn, các tân khác dần dần buông thả hơn.

Phủ thừa tướng dần trở nên náo nhiệt.

Ta nhấp một ngụm rượu hoa quả, ngẩng đầu nhìn sảnh tiệc.
Vui vẻ một lúc đi.

Đợi lát nữa có thể không cười được nữa.

Chén rượu trái cây trong tay ta đã cạn, ta thò tay muốn lấy bầu rượu, nhưng Chung Tử Kinh đã nắm lấy tay ta.

“Tửu lượng của công chúa không tốt, không cần uống quá nhiều.”
Chậc, đúng rồi, uống say sẽ không tốt.

Ta để bầu rượu xuống.

“Vậy thì nghe Chung đại nhân.”

Ba chữ “Chung đại nhân”bị ta nghiến răng nói.

Khóe miệng Chung Tử Kinh hơi nhếch lên.

“Tân lang tân lương đến rồi—” Còn đang nói thì giờ lành đã tới.
Ta ngẩng đầu nhìn hai người đang đi tới, phát hiện lòng ta còn bĩnh tĩnh hơn những gì ta đã nghĩ.

Ở phía dưới, Kiều Lý thị cười đến không ngậm được miệng.

Còn phải nói, bà ta cực kỳ hài lòng với nàng dâu này.
Hỷ bà nhéo nhéo giọng nói: “Nhất bái thiên địa—”

9.
Sau khi kết thúc mọi việc, tân lang và tân nương sẽ được đưa vào động phòng.

Ta hô một tiếng: “Đợi đã.”

Mấy người họ vô thức dừng lại, Lâm Tương phản ứng rất nhanh: “Như nhi, mau đến kính công chúa và vương gia chén rượu.”

Lâm Như đang đội khăn trùm đầu của tân nương, để Kiều Ngôn nắm tay dẫn đến trước mặt ta.

“Thần nữ kính công chúa một ly.”

Kiều Ngôn lặng lẽ đánh giá ta, cũng làm theo Lâm Như kính rượu ta.

Ta cười: “Mọi người đều nói thám khoa tư thái phong nhã là nhân tài hiếm có, hôm nay nhìn thấy làm cho bổn cung thật kinh diễm.”

Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Kiều Ngôn bị ta làm cho bối rối, nhưng trên mặt lại lộ ra hưng phấn mơ hồ.

“Đa tạ công chúa khích lệ.”

Ta cau mày thở dài.

Kiều Ngôn sửng sốt một chút: "Công chúa sao lại thở dài?"

Ta liếc hắn một cái, cười nói: "Bổn cung chỉ là có chút cảm khái, nếu như sớm gặp được thám hoa, nhất định sẽ để ngươi làm phò mã của phủ công chúa.”

“Đáng tiếc….lại để cho Lâm tiểu thư đoạt trước.”

Hai tay thả xuống của Lâm Như siết chặt hỉ bào, gân xanh cũng lộ ra.

Kiều Ngôn ngược lại hoàn toàn không nhận ra nàng ta khác thường:

“Thảo dân có tài có đức gì, làm sao có thể để công chúa đánh giá cao như vậy.”

Ta chỉ vào Lâm Như: “Bản công chúa và Lâm tiểu thư từ nhỏ đã quen biết, luôn coi nhau như tỷ muội, ánh mắt nhìn người…..đương nhiên cũng tương tự nhau.”

Dứt lời, ta đứng dậy đi đến bên cạnh Kiều Ngôn: “Thám hoa, ngươi có muốn đi cùng bản công chúa không? Bản công chúa hứa sẽ để ngươi làm phò mã.”

Ta vừa dứt lời, mọi người lập tức an tĩnh lại.

Xung quanh là một mảnh tĩnh mịch.

Nụ cười trên mặt Lâm Tương không thể duy trì được nữa: “Công chúa, ngài chớ đùa.”

“Bản công chúa không nói đùa.”

Kiều Ngôn sững sờ tại chỗ, một lúc lâu mới nhớ ra trả lời: “Thảo dân….thảo dân có tài đức gì….”

Hắn còn chưa nói xong, phía sau đã truyền đến một giọng nói bén nhọn:

“Công chúa thật là có con mắt tinh tường! Nhi tử của ta lớn lên tuấn tú, lại đọc nhiều sách, rất xứng để làm phò mã!”

Ta nhìn Kiều Lý thị vội vàng nhảy ra, không khỏi nghi hoặc: “Ngài là?”

Vẻ mặt bà ta đắc ý: “Ta là nương của thám hoa.”

Ta gia vẻ giật mình: “Thì ra là bá mẫu.”

Một tiếng “bá mẫu” của ta làm cho bà ta cực kỳ hưởng thụ, đến mức bà ta quên bản thân là ai.

“Vừa rồi công chúa nói muốn để con ta làm phò mã, việc này là thật sao?”

Kiều Ngôn không nhịn được kéo bà ta một cái: “Nương.”

Sắc mặt Lâm Tương đã cực kỳ khó coi.

Bởi vì Lâm Như đeo khăn trùm đầu nên ta không nhìn thấy rõ sắc mặt của nàng ta, nhưng có vẻ cũng không tốt hơn

Ta nói: “Đương nhiên là thật.”

Kiều Lý thị quả nhiên là kẻ ngu xuẩn, lập tức kéo tay Kiều Ngôn.

“Con trai, không kết hôn nữa, ngươi đi làm phò mã.”

Vừa dứt lời, Lâm Như đã vén khăn trùm đầu lên.

Vẻ mặt hung ác: "Rốt cuộc là công chúa muốn làm gì?”

Yo, nha đầu ngày xưa chỉ xứng xách giày cho ta cũng dám bày sắc mặt với ta.

Nhưng ta một chút cũng không tức giận.

Ta chỉ vào Kiều Ngôn: “Bản công chúa muốn hắn.”

10.
Yến tiệc chúc mừng lại trở thành hiện trường gà bay chó sủa.

Kiều Lý thị lôi kéo Kiều Ngôn khóc om sòm.

Lâm Tương đứng một bên trừng mắt nhìn ta, giận mà không dám nói gì.

Một lúc sau, Kiều Lý thị kéo Kiều Ngôn đến đến bên cạnh ta, nịnh nọt nói: "Công chúa, chúng ta quyết định rồi, con trai ta sẽ cùng người trở về phủ công chúa làm phò mã.”

Kiều Ngôn cúi đầu không nói, xem như là đồng ý.

“Kiều Ngôn?”

Lâm Như không thể tin nhìn hắn: "Đồ tiểu nhân nhà ngươi! Lúc đầu ta mắt mù mới nhìn trúng ngươi.”

Lâm Tương cũng không thể duy trì vẻ hòa khí trên mặt được nữa:
“Công chúa, thần thành tâm mời ngài vào phủ uống một chén rượu mừng, ngài vì sao phải phá hủy hôn lễ của nữ nhi thần.”

Ta lắc đầu: “Ta cũng không ép buộc. Là do thám hoa tự nguyện.”

Ta nhìn hai mẫu tử Kiều Ngôn: “Ta nói sai sao?”

Kiều Lý thị vội vàng gật đầu: “Công chúa nói đúng.”

Nói xong bà ta kéo kéo tay áo Kiều Ngôn, Kiều Ngôn không dám nhìn về phía người Lâm gia, chỉ yên lặng gật đầu.

Lâm Tương tức đến khó thở, chỉ vào mũi hắn ta mắng: “Hay lắm đồ bạch nhãn lang nhà ngươi.”

“Ngày đó ta thấy ngươi quỳ gối trước cửa nhà ta cả ngày lẫn đêm, thấy thành ý của ngươi ta mới đồng ý hôn sự này.”

Lời của ông ta làm tổn thương lòng tự trọng buồn cười của Kiều Ngôn.

“Ta chịu đủ Lâm gia các người rồi, khắp nơi xem thường ta, dựa vào cái gì mà ta lại phải để cho mấy người đánh mắng? Bây giờ ta sắp trở thành phò mã, ta mới không thèm cái danh ở rể Lâm phủ này.”
Lâm Như tát vào mặt hắn ta một cái.

“Ngu xuẩn!”

“Công chúa Vũ Bình nàng sao có thể vừa ý ngươi? Đừng si tâm vọng tưởng.”

Không thể không nói, Lâm Như đúng là hiểu ta.

Ta có thể vừa ý Kiều Ngôn không?

Trừ khi ta bị mù.

Nhưng Kiều Ngôn cũng không tin lời này:

“Ngươi chính là đang ghen ghét! Ghen ghét công chúa tôn quý lại xinh đẹp hơn ngươi.”

Lâm Như bị tức đến không nói ra lời.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, tân khách đã sớm cáo từ rời đi.
Ta nhìn một đám người bọn họ, không khỏi vỗ tay, cười nói:

“Đúng một vở kịch lớn."

“Tử Kinh, ngươi xem, có phải rất hay không?”

Chung Tử Kinh đi đến bên cạnh ta, vòng tay qua eo ta: “Rất hay.”

Kiều Ngôn và Kiều Lý Thị kinh ngạc nhìn ta: “Công chúa…”

Ta nhìn Kiều Ngôn: “Ngươi nói bản công chúa xinh đẹp hơn nàng? Bản công chúa vẫn luôn che mặt, sao ngươi lại biết được?”

“Hay là bản công chúa bỏ khăn ra cho ngươi nhìn một chút?”

11.

“Tại sao…..sao lại có thể là ngươi?”

Kiều Ngôn không thể tin nhìn ta. Kiều Lý thị thì sau khi nhìn thấy ta đã bị dọa ngất.

Sao có thể không sợ chứ, trong mắt bọn họ, ta đã là một thi thể dưới hồ.

Ta quay đầu nhìn Lâm Như, thấy vẻ mặt không hiểu của nàng ta, hông khỏi bật cười: “A, ta quên mất, ngươi vẫn còn chưa biết tại sao bọn hắn lại như vậy nhỉ?”

“Nghĩ lại thì, ngươi đúng là chưa từng gặp nương tử ở quê của hấn.”

Lâm Như bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta: "Làm sao ngươi biết?"
Ta thản nhiên vuốt búi tóc, thuận miệng nói: “Sao ta lại biết à? Ngươi hỏi hắn đi.”

Sắc mặt Kiều Ngôn tái nhợt, giống như người mất hồn.
Hắn khó khăn nói: “Nàng là Bình Nương.”

“Cái gì?”

Lâm Tương ở bên cạnh cực kỳ mơ hồ: “Mấy người đang nói về cái gì?”

Ta không mở miệng, Chung Tử Kinh thay ta nói ra chân tướng sự việc.

Lâm Như ngồi liệt trên mặt đất, vẻ mặt hoảng hốt.

Lâm Tương run rẩy chỉ vào nàng ta: "Ngươi phái người đi ám sát công chúa?"

Lâm Như khàn giọng hét kên: “Ta không biết! Ta không biết nàng là công chúa! Đúng…đúng rồi! Việc này là do Kiều Ngôn xúi giục, là hắn ta nghĩ ra chủ ý này.”

Kiều Ngôn sững sờ nhìn ta hồi lâu, đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy tay ta: "Bình Nương, ngươi. . ."

Hắn ta còn chưa nói xong, đã bị Chung Tử Kinh bóp cổ, sắc mặt âm trầm nói: “Tục danh của công chúa mà ngươi cũng xứng gọi sao?”

Ta không nhúng tay, mặc dù Chung Tử Kinh muốn giết hắn ta, nhưng ta không nói muốn mạng của hắn, cho nên Chung Tử Kinh sẽ nương tay.

Khi ta bị thương mất trí nhớ, ta chỉ nhớ chữ “Bình” trong tên của mình, bọn hắn vẫn luôn gọi ta là Bình Nương.

Bây giờ nghe đúng là có chút không thích ứng được.

Kiều Ngôn không thở nổi, sắc mặt xanh lét, sắp ngất đi.

Chung Tử Kinh đột nhiên buông tay, làm hắn ta ngã xuống đất thở hổn hển.

Ta nhìn Lâm Tương: “Lâm thừa tướng, ngươi nói xem, chuyện này nên làm thế nào?”

Cơ thể của Lâm Tương run rẩy, ông ta vịn vào cột miễn cưỡng ổn định thân thể: “Công chúa yên tâm, sáng mai thần sẽ đích thân dẫn nữ nhi đến phủ Thuận Thiên nhận tội."

"Thuê người giết người là tội lớn, thừa tướng đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Lâm Tương bi thống gật đầu: “Thần đã nghĩ kỹ.”

12.

Lúc ta ra khỏi Lâm gia, Kiều Ngôn đuổi theo từ phía sau.

Hắn ngã xuống chân ta, nắm lấy mép váy ta:

“Công chúa….công chúa ngươi không thể đi, ta chính là phò mã, ta và ngươi đã có quan hệ phu thê rồi.”

Ta quay đầu nhìn hắn ta, vỗ vỗ mặt hắn:

“Phủ công chúa của bổn cung trai lơ vô số, luận tư sắc, ngươi không bằng họ, có thể hầu hạ bản cung một lần, là phước ba đời của ngươi.”

“Phò mã? Ngươi cũng xứng sao?”

Ta hất mặt hắn ra, Chung Tử Kinh đi đến bên cạnh ta.

Ta cúi đầu nhìn Kiều Ngôn đang ngơ ngẩn, cười lạnh nói:

“Còn không mang theo nương của ngươi lăn đi? Nếu còn không đi, thì sẽ không còn mạng để mà đi đâu.”

Sát khí của người bên cạnh ta càng ngày càng đậm, đến nỗi sắp hóa thành thực thể rồi.

Kiều Ngôn loạng choạng chạy trốn.

Chung Tử Kinh nắm tay ta, dắt ta vào trong xe ngựa.
"Tại sao không giết hắn?"

Giọng điệu của hắn có chú kỳ quái, ta nhướng mày nhìn hắn: “Chung Tử Kinh, không phải ngươi đang ghen đó chứ?”

Chung Tử Kinh nhìn ta, ánh mắt của hắn lúc này có chút nguy hiểm.
Ta vô thức muốn chạy trốn, nhưng lúc đứng dậy đã bị hắn tóm lấy eo.

Chung Tử Kinh ôm eo ta, đầu tự vào vai ta: “Công chúa, thần không dám.”

Không dám? Hắn cái gì cũng dám đó.

13.
Tại sao không giết Kiều Ngôn ư?

Tại vì đã có người thay ta giết hắn.

Sáng sớm ba ngày sau, ngư dân đi đánh cá sớm đã phát hiện một thi thể nam nhân ở hồ nước gần đó, sau khi xác định thì nam nhân này chính là Kiều Ngôn.

Khi tin tức được truyền đến, ta và Chung Tử Kinh đang đánh cờ.
Ta cười: “Tử Kinh, ngươi xem, cá mắc câu rồi.”

Chung Tử Kinh: “Công chúa cơ trí.”

Ta đặt một quân cờ xuống, sau đó đứng lên: “Đi thôi, đi thu lưới.”
Ta ngồi xe ngựa tới cổng thành, trước cổng thành có rất nhiều người đang đứng.

Thấy xe ngựa của ta tới, một thủ vệ tiến lên hành lễ: "Tham kiến công chúa."

"Miễn lễ, người ở đâu?"

Thủ vệ: “Người đã bắt được.”

Ta vén rèm xuống xe ngựa: “Dẫn đường.”

Trong nhà giam tối tăm ẩm thấp, nồng nặc mùi ẩm mốc, thỉnh thoảng có chuột bò lổm ngổm dưới chân.

Ta đi dọc hành lang tối om, cuối hành lang có giam giữ một người.
Lâm Như tuyệt vọng ngã xuống đống rơm, khuôn mặt ngược lại có vẻ hồng hào.

Thấy ta tới, nàng ta như phát điên muốn đánh ta: “Vũ Bình Là ngươi, là ngươi giở trò quỷ.”

Ta nhìn nàng ta bị nhốt trong lao cười nói: “Lâm thừa tướng đúng là phụ than tốt, vì để cứu ngươi, biện phạm đổi tù nhân hắn cũng nghĩ ra được?”

“Để ta đoán thử xem, có phải là hắn muốn đưa ngươi tới Giang Nam không?

“Dù sao thì đó cũng là nơi mà Lâm gia các ngươi làm giàu.”
Lâm Như đập tay vào cửa gỗ, nhìn chằm chằm vào ta, hận không thể giết chết ta.

Ta nhàn nhạt nói: “Đừng kích động, không tốt cho hài tử trong bụng đâu.”

Nàng ta đột ngột dừng lại, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn ta.

“Ngươi…..ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu.”

Nàng ta vô thức chạm vào bụng mình, rồi nhanh chóng buông tay.

“Đúng rồi, sáng sớm hôm nay người ta vớt được một thi thể nam giới trong hồ, hình như ………..là cha của đứa trẻ trong bụng ngươi.”
Lâm Như ngã xuống đất: “Kiều Ngôn hắn….đã chết?”

Ta chỉ nhìn mà không nói lời nào.
Một lúc sau, nàng ta bắt đầu cười điên cuồng: “Chết là tốt! Tên súc sinh vô ơn kia đáng chết.”

Nàng ta vừa khóc vừa cười, dường như điên rồi.

Ta đợi nàng ta yên tĩnh lại mới nói tiếp: “Người giết Kiều Ngôn, nếu ta đoán không nhầm thì chính là Lâm Tương.”

Lâm Như quay đầu nhìn ta, ngậm miệng không nói.

Ta tiếp tục nói: “Ngươi không cần nói gì, chỉ cần nghe thôi.”

“Người kinh thành đều cho rằng Lâm Tương đang trong lúc kén rể, nhìn trúng thám hoa để hắn ở rể nhà ngươi.”

“Nhưng trên thực tế, là ngươi nhìn trúng Kiều Ngôn trước, còn tư thông ra đứa rẻ này, Lâm Tương không có cách nào, đành phải đồng ý cọc hôn sự này.”

“Vì để cho con rể tương lai thuận lợi làm quan, Lâm Tương để hắn làm thám hoa năm nay.”

“Dù sao dì Lâm Tương cũng là quan chủ khảo năm nay, động chân động tay chút mà thôi, rất dễ dàng.”

“Sự việc về sau, trong lòng mọi người đều biết rõ, Kiều Ngôn và Lâm Tương trở mặt, mà Kiều Ngôn này lại chính là nhược điểm lớn nhất của Lâm Tương, lấy việc công làm việc tư, tội này cũng không nhỏ.”

“Cho nên, hẳn là Lâm Tương đã giết người diệt khẩu rồi đi.”

“Lâm tiểu thư, bản cung nói có sai không?”

Lâm Như tuyệt vọng ngẩng đầu lên:

“Ngươi đến cùng là muốn làm gì.”

Thái độ của nàng ta đã cho ta đáp án rồi.

Ta nhếch môi, đội nón lên, quay người ra khỏi nhà giam không thấy ánh mặt trời.

Muốn làm gì?

Đương nhiên là trả thù.

Muốn trách thì trách Lâm thừa tướng chọn sai phe, hết lần này tới lần khác giúp Vũ An Vương đối phó ta.

Lúc ta đi ra ngoài, Chung Tử Kinh đang đứng ở cửa chờ ta, hắn cực kỳ tực nhiên kéo tay ta:

“Sao tay lại lạnh như vậy?”

“Trong nhà giam vẫn luôn lạnh hơn ở ngoài.”

Trên đường náo nhiệt phồn hoa, chúng ta không ngồi xe ngựa, mà sánh vai đi về phía phủ công chúa.

“Nói cho người của chúng ta, viết sổ con để sáng mai trình lên.”

“Lần này, Vũ An Vương sau lưng Lâm gia, ta muốn nhổ tận gốc.”

“Mua sát thủ giết người, lấy việc công làm việc tư, ăn hối lộ trái phép, mấy tội này cộng lại, ta sẽ không để hắn có cơ hội trở mình.”

Chung Tử Kinh nghiêng đầu nhìn ta: “Công chúa còn lừa cả ta.”

Ta cười: “Ngươi cũng cho rằng ta vì tình cảm bị tổn thương, đơn thuần muốn trả thù sao?”

“Ta không có tình cảm với Kiều Ngôn, nhũng gì hắn làm cũng không có ảnh hưởng gì tới ta.”

“Nếu như ta muốn báo thù hắn, không cần phiền toái như vậy, một đao giết hắn là được.”

Có người bán kẹo hồ lô, ta nhìn màu đỏ óng ánh của trái cây, đột nhiên nổi cơn thèm ăn.

“Chung Tử Kinh, ta muốn ăn cái đó.”

Chung Tử Kinh sửng sốt một chút, sau đó không khỏi nhếch môi: "Thần đi mua."

14.

Đại Ly năm thứ mười ba.

Lâm Tương bị cách chức, lưu đày đến Sầm Châu.

Ta tức giận tới mức đập hết đồ trong phủ công chúa.

“Rõ ràng là thả cho hắn một mạng! Năm trước có một giám khảo thu tiền của thí sinh, chỉ là làm một cái dấu hiệu trên bài thi, mẫu thân đã trực tiếp ban chết cho hắn.”

“Lâm gia phạm tội trọng như vậy, nhưng chỉ là lưu đày mà thôi!"

Chung Tử Kinh từ bên ngoài bước vào, sắc mật thập phần khó coi.
Ta sửng sốt một chút, hắn chưa bao giờ bày ra vẻ mặt này ở phủ công chúa của ta.

Ta lại gần hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Chung Tử Kinh liếc ta, trầm giọng nói: “Tin tức từ trong cung truyền tới, bệ hạ đang có ý định lập Vũ An Vương làm thái tử, hơn nữa…..còn chuẩn bị đất phong cho công chúa.”

Nghe xong những lời này, ta còn bình tĩnh hơn tưởng tượng.
Kết cục này, không phải ta đã sớm đoán được rồi ư?

Ta hỏi hắn: “Ở đâu?”

Chung Tử Kinh: “Sầm Châu.”

Sầm Châu, địa phương cằn cỗi rối loạn nhất trong ba mươi sáu thành của Đại Ly.

Lâm Tương phạm tội bị lưu đày tới đó, còn ta thì sao?

Ta đã phạm tội gì?

Sầm Châu, hay cho một cái Sầm Châu!

“Mẫu thân đây là sợ ta, bà muốn đẩy ta ra xa, bà…nghĩ tay ta duỗi quá dài, can thiệp quá nhiều chuyện.”

Chung Tử Kinh: “Công chúa…..”

“Đã như vậy, ta còn có cái gì phải cố kỵ đây?”

Sắc mặt ta khôi phục như thường: “Nói với Hồ tướng quân, thu xếp toàn bộ binh lực, tùy thời về kinh.”

15.

Thánh chỉ bệ hạ tự tay viết cuối cùng cũng đã được giao cho ta.

Công công đứng trước mặt ta: “Vũ Bình Công chúa, tiếp chỉ.”

Ta nhìn thánh chỉ trong tay, lòng lặng như nước.

Có lẽ vì quá nóng lòng, công công lại thúc giục: “Công chúa, mau tiếp chỉ đi, nô tài còn đang chờ hồi cung bẩm báo.”

“Thánh chỉ này sẽ không thay đổi, công chúa ngài yên tâm chuẩn bị tới Sầm Châu đi thôi.”

Người trong cung đều là nhân tinh.

Ta vẫn còn ở đây mà thái độ của những người này đã thay đổi.
Thời điểm đi theo a dua nịnh nọt ta lúc trước cũng không phải thái độ này.

Ta cất kỹ thánh chỉ, cười với hắn:

“Công công vất vả rồi. Không bằng lưu lại uống chén trà nhỏ.”
“Không được, hôm nay Vũ An Vương vào cung dung bữa với bệ hạ, nô tài phải hồi cung hầu hạ.”

Ta đưa tay ra hiệu hắn đi thong thả.

Công công vừa quay mặt lại…

--phụt
Một thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực hắn ta.

Chung Tử Kinh đứng ở phía sau, mặc một bộ hắc y, như tu la bước ra từ địa ngục.

Máu bắn lên cả váy của ta.

Ta ngước mắt liếc hắn một cái: "Quá bẩn."

Chung Tử Kinh thò tay lau vết máu dính lên khóe mắt ta.

“Thần bồi tội với công chúa.”

Ta hỏi hắn: “Hồ Lâm đã chuẩn bị xong chưa?”

Chung Tử Kinh: “Đại quân đã giả làm dân tị nạn, từng đợt tiến vào thành, chờ lệnh của công chúa.”

Ta giơ tay vuốt tóc: “Bản công chúa đi thay quần áo, đợi tí nữa tiến cung.”

“Nói không chừng ta còn có thể ăn một bữa cơm cùng mẫu thân và đệ đệ của ta.”

16

Ta trang điểm vô cùng lộng lẫy, còn mặc cung trang hoa lệ nhất cùng Chung Tử Kinh tiến cung.

Những cung nhân dọc đường găp ta đều đều kinh hãi quỳ xuống hành lễ, không dám nhìn ta.

“Tử Kinh, hôm nay bản công chúa không đẹp sao?”

Chung Tử Kinh đi phía sau ta ba bước: “Công chúa rất đẹp.”

“Vậy tại sao bọn hắn không nhìn ta?”

Chung Tử Kinh: “Là không dám.”

Hai tiểu thái giám đi từ xa, ngẩng đầu nhìn thấy ta, cả hai đều giật mình.

Một trong số đó quỳ xuống hành lễ, còn một người thì quay lưng bỏ chạy.

Ta nhận ra, đây là người bên cạnh Vũ An Vương.

“Còn bỏ chạy nữa.”

“Bản công chúa trông dọa người thế sao?”

Tiểu thái giám còn chưa chạy được bài bước, phía trước có mấy thị vệ đi đến, một kiếm cắt đứt cổ hắn.

Trong cung này đều là người của ta.

Còn chưa tới cảnh cung của mẫu thân, ta đã nghe thấy một tràng cười từ xa.

"Mẫu thân, người xem cái trâm cài này, rất thích hợp với người.”

“Mẫu thân cũng đã già rồi, sao có thể đeo được mấy thứ này.”

“Mẫu thân của con xinh đẹp như vậy, vĩnh viễn sẽ không già!”

“Tiểu tử này, chỉ giỏi trêu chọc ta.”

Đúng là một bức tranh mẫu tử từ hiếu cảm động.

Ta xem mà cũng không nhẫn tâm phá vỡ.

Nhưng cũng không có cách nào, ta cũng đã đến rồi.

Ta cười bước vào: “Ồ, hôm nay ta tới đúng lúc quá, An đệ cũng ở đây sao?”

Khoảnh khắc nhìn thấy ta, bầu không khí trong cảnh cung đột nhiên thay đổi.

Mẫu thân cau mày nhìn ta: “Ngươi tiến cung vì sao không có ai thông truyền?”

Ta nhẹ nhàng a một tiếng: “Ngài nói bọn hắn à, một đám không có tâm nhãn, ta giết hết rồi.”

“Cái gì!?”

Mẫu thân đập bàn đứng dậy: “Vũ Bình! Ngươi muốn làm phản sao?”

“Mẫu thân đã hỏi, vậy nhi thần đành nói.”

Ta nhìn bà, trong lòng là sự bình tĩnh chưa từng có.

“Khi ta 5 tuổi, mẫu thân sinh An đệ, khi đó ta thật sự rất yêu thích hắn.”

“Hắn nho nhỏ mềm mại, ta thật sự rất thích hắn.”

“Ngày hôm đó, thị nữ trong cung ngủ say, ta đi tới bên nôi của An đệ, chạm vào hắn, lại làm hắn tỉnh dậy khóc lớn.”

Ta nhìn bà: “Cho đến bây giờ ta vẫn nhớ như in ánh mắt mẫu thân khi đó, người là hoài nghi ta muốn giết hắn.”

Sắc mặt mẫu thân rất tệ, nhưng không nói gì.

Vũ An nghi ngờ nhìn ta: “Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”

Ta liếc mắt nhìn hắn: “Câm miệng.”

“Ta còn chưa nói xong đâu, năm ta 10 tuổi, ngươi bị rơi xuống giếng khô, ngươi còn nhớ khi đó ngươi nói gì không?”

“Ngươi nói, là hoảng tỷ đẩy ngươi.”

“Mẫu thân phạt nặng ta, cũng không nghe ta giải thích nửa câu.”
“Ngươi tự hỏi bản thân xem, thật sự là ta đẩy ngươi sao?”

Vũ An không khỏi lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: "Ta không nhớ rõ, khi đó ta còn quá nhỏ, làm sao có thể nhớ rõ?"

Ta cười nhạo: “Không sao, hoàng tỷ sẽ nói rõ từng chuyện cho ngươi nghe.”

“Thái độ của mẫu thân cũng bất tri bất giác ảnh hưởng tới ngươi. Ngươi cũng cảm thấy ta muốn giết ngươi, vì vậy liền ở khắp nơi đề phòng ta.”

“Mười ba tuổi, lần đầu tiên ngươi ta tay với ta, ngươi dẫn ta đến bên hồ, đẩy ta xuống nước.”

“Nếu không có Chung Tử Kinh xuất hiện, chỉ sợ từ lâu ta đã không còn mạng.”

“Mẫu thân cũng không chừng phạt ngươi, còn nói ta tha thứ cho ngươi, nói ngươi chẳng qua chỉ là ham chơi.”

“Ham chơi sao? Lý do vớ vẩn.”

“Năm 15 tuổi ngươi thông minh hơn rồi, học được chiêu mượn dao giết người, ngươi đưa con trai kẻ thủ đến nhà ta, để để ta bị một kiếm đâm trúng, lần đó ta suýt chết.”

“Đáng tiếc ra mạng lớn, còn chưa tới số chết.”

“Gần nhất là ba tháng trước, ta ở Bình Dương bị ám sát, trong này cũng có bút tích của ngươi.”

Trên trán Vũ An rịn ra mồ hôi lạnh:

“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu!"

Ta mặc kệ hắn, quay sang nhìn mẫu thân: “Mẫu thân chẳng lẽ không biết những chuyện này sao?”

“Mẫu thân so với ai cũng rõ ràng hơn, bằng không cũng sẽ không cũng sẽ không vào mỗi lần ta bị ám sát lại đặc biệt yêu chiều ta.”
“Mẫu thân, người áy náy với ta.”

Mẫu thân nhìn ta, thần sắc thống khổ.

“Ta không biết ngươi sẽ biến thành như vậy, sớm biết như thế…..sớm biết như thế……..”

Ta nói nốt phần còn lại thay bà.

“Sớm biết như thế, nên một dao giết ta từ sớm rồi phải không?”
Vũ An mắng ta: “Sao ngươi có thể làm ra việc đại nghịch bất đạo này.”

Ta nhìn khuôn mặt của hắn, dần chìm trong suy nghĩ.
Các đừng nét trên khuôn mặt của Vũ An gần như giống hệt với phụ thân ta.

Ta chợt hiểu ra.

Vì sao mà mẫu thân lại lúc nóng lúc lạnh với ta, vì sao bà lại sợ ta đến gần Vũ An.

“Mẫu thân, người nhìn An đệ đi, hắn càng ngày càng giống phụ thân.”

Vũ An không nhịn được nữa, giơ tay lật bàn: “Ngươi đang ăn nói bậy bạ cái gì?”

Thức ăn bắn tung tóe vào người ta, sắc mặt ta trầm xuống, ta rút thanh kiếm từ thắt lưng của Chung Tử Kinh, đâm vào vai Vũ An.
“A….”

Mẫu thân hốt hoảng: “Vũ Bình, hắn là đệ đệ ruột của ngươi.”

Ta cũng hoàn toàn mất bình tĩnh: “Mẫu thân, người hết mức chiều chuộng, mọi lúc nhân nhượng nó không phải vì gương mặt này của nó hay sao?”

“Người đối xử với Vũ An như vậy là bởi vì cảm thấy có lỗi với phụ thân, thế nhưng…..năm đó chính là người tự tay giết phụ thân!”

Ngôi vị hoàng đế này ban đầu thuộc về phụ thân ta.

Mà lúc mẫu thân ta giết phụ thân sau đó đăng cơ làm nữ đế Đại Ly, trong bụng bà còn đang mang thai Vũ An.

“Người kiêng kị ta bởi vì ta giống người, lòng dạ ác độc giống người, có dã tâm giống người.”

“Người sợ có một ngày ta giết người cướp ngôi, giống như người giết phụ thân vậy.”

“Cho dù ngày thường ta trầm mê nam sắc, tầm thường vô tri, nhưng người vẫn không chịu buông ta cho ta.”

Mẫu thân hét lên: “Câm miệng! Người đâu! Người đâu mau tới.”

Bà tức giận rút thanh chủy thủ ra đâm về phía ta.

Chung Tử Kinh nắm cổ tay bà chặn lại.

Mẫu thân gắt gao nhìn hắn: “Chung Tử Kinh, ngươi đừng quên, trước kia ngươi chỉ là một con chó của Vũ gia ta.”

Đúng vậy, mọi người đều biết nhiếp chính Chung Tử Kinh quyền lực ngút trời xưng thần dưới váy công chúa Vũ Bình.

Nhưng không mấy ai biết, trước mười tuổi, hắn là người hầu hạ đẳng nhất của Vũ gia.

Năm đó, Vũ An hãm hại ta không thành, trút giận lên đầu một người hầu trong phủ. Đánh cho hắn thừa sống thiếu chết.

Ta đã cứu hắn, đặt tên cho hắn, gửi hắn đến quân doanh.

Nhìn hắn lập vô số quân công, lại giúp hắn trải đường trong triều.
Cuối cùng, Chung Tử Kinh cũng trợ lực lớn nhất của ta trong triều.

“Thanh kiếm sắc bén này, chính là An đệ tự tay đưa đến chỗ ta.”

Ta rút thanh kiếm ra, Vũ An đau đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Ta đặt thanh kiếm máu me đầm đìa lên cổ hắn.

“Mẫu thân, người thoái vị đi thôi.”

Chủy thủ trong tay mẫu thân rơi xuống đất.

Vào giờ phút này, hết thảy đều kết thúc.

17.

Đại Ly năm thứ mười bốn.

Vào mùa đông năm đó, nữ đế bệnh lâu không dậy nổi đã thoái vị nhường ngôi cho Vũ Bình công chúa.

Vũ An Vương bị đưa đến đất phong Sầm Châu, không có lệnh triệu kiến không được hồi kinh.

Vào ngày ta đăng cơ, tuyết rơi đầy trời.

Chung Tử Kinh cầm ô đứng bên cạnh ta.

“Bệ hạ, tuyết rơi.”

Ta cười: “Ngươi đổi giọng nhanh quá đấy.”

“Tuyết năm nay có vẻ dày hơn, cũng có vẻ lạnh hơn bình thường.”

Chung Tử Kinh năm tay ta: “Bệ hạ, đều giống nhau, không khác gì với những năm trước.”

“Vậy sao?” Ta nhìn hoàng thành uy nghiêm phía dưới, thanh âm lãnh đạm.

“Sắp đến tết nguyên đán rồi, ta cuối cùng lại thành một người cô độc.”

“Thần sẽ ở bên cạnh bệ hạ mãi mãi.”

Lại một mùa xuân nữa tới.

Ta mặc một thân thường phục dẫn theo Chung Tử Kinh đến Giang Nam.

Nơi đây đẹo hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.

Lão nhân vững vàng chèo thuyền:

“Lão gia, phu nhân, đã cập bến rồi.”

Ta thò tay đưa thanh bạc cho lão nhân: “Đa tạ.”

Chung Tử Kinh kéo tay ta: “Phu nhân, cẩn thận.”

Ta ngước mắt nhìn hắn, không khỏi cong môi cười, đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn.

“Lâm Như và Kiều Lý thị đều ở Giang Nam, hài tử cũng đã ra đời, nàng có muốn đi xem chút không?”

“Xem các nàng làm cái gì? Ta cười. “Lúc trước lưu lại một mạng cho các nàng là ta đại phát từ bi.”

“Vậy ta đã nàng đi Kim Hoa lâu nhé?”

Chung Tử Kinh chỉ vào một tòa phía đông.

"Những món ngon ngon nhất ở phía nam sông Dương Tử đều được phục vụ ở đó."

Ta lắc đầu chỉ tay về phía người bán kẹo hồ lô bên đường: “Ta muốn ăn cái đó.”

Đại Ly năm thứ 30.

Ta ở trong đám đệ tử thế gia tìm được một người tài đức vẹn toàn, nhường ngôi cho hắn.

Cái vị trí nữ đế này, làm ta chán ghét.

Mẫu thân cả đời đều muốn giữ vị trí này, ta một chút cũng không muốn.

Đồ Vũ An cầu cả đời không được, ta cũng có thể tùy ý ném lại.

“Như thế nào? Vị trí nhiếp chính vương này chàng cũng không cần nữa hả?”

Ta hỏi nam nhân đứng bên cạnh.

Chung Tử Kinh đã có vài sợi tóc bạc.

Nhưng hắn trong mắt ta, hắn vẫn luôn mang là người đẹp mắt nhất trong trí nhớ của ta.

Hắn nói: “Nàng cũng không ở đây nữa, ta làm nhiếp chính vương có ý nghĩa gì?”

Ta cười: “Vậy thì chúng ta cùng đi.”

Chung Tử Kinh hỏi ta: “Nàng muốn đi đâu?”

Ta đứng ở trên tường thành, nhìn kinh đô hùng vĩ phồn hoa, nhẹ giọng nói: “Đi Giang Nam.

“Đến Giang Nam, chúng ta…thành thân đi.”

Chung Tử Kinh quay đầu nhìn ta: “Nàng…….”

Ta cười: “Mũ phượng khăn quàng vai, ta cũng muốn mặc một lần.”

Chung Tử Kinh cũng cười dịu dàng: “Được, nghe nàng.”

(HOÀN)